Lúc đó trong bãi đậu xe là một cảnh tượng hoảng loạn, kinh hãi. Tiếng kêu la gào thét, những thứ có thể quăng đều quăng hết, những đồ có thể đập phá đều đập phá hết… Toàn cảnh là tiếng khóc nức nở. Tim tôi cũng hỗn loạn như vậy, tan vỡ rồi, đã chết rồi.
CHƯƠNG 15: “CHÂN TƯỚNG” ĐÁNG SỢ
Còn mấy ngày nữa là đến cuối tuần, chúng tôi đã lập xong kế hoạch đi đảo Tề Châu. Trong những ngày này, cuộc sống của tôi trôi qua khá bình yên. Thái Hi sau khi bị mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà, anh ấy không còn dám đến nhà tôi nữa. Còn Kỷ Trung, sau lần xuất hiện kì lạ ở nhà tôi, cũng không nghe một tin tức gì về anh cả.
Theo lý mà nói, cuộc sống bình yên, không có người làm phiền này là điều tôi cầu mong. Vậy mà liên tiếp mấy ngày tôi lại thấy tinh thần bất an, mỗi sáng sau khi ba mẹ đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình, tôi lại rơi vào một sự mơ hồ vô duyên, vô cớ. Hàng ngày, tôi đều ngồi trước cửa sổ thẫn thờ nhìn ra ngoài.. Tôi thường ngồi như thế cả ngày, trước mặt là một đống vở toán, văn, nhưng thật ra không thể nào đọc chúng.
Tôi chỉ đờ đẫn suy nghĩ trong lòng, mặc dù không nghĩ được gì cả. Cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ đang trôi theo gió giữa đại dương mênh mông, không biết mình từ đâu đến, cũng không biết mình sẽ đi về đâu? Cảm giác mất phương hướng khiến tôi nghi hoặc, trong lòng có một cảm giác mờ mờ ảo ảo. Hình như có một trận bão táp phong ba sắp ập đến.
Quả nhiên, sau đó không lâu xảy ra một chuyện chứng thực cho niềm dự cảm của tôi.
Chiều hôm đó, tôi ngồi trước cửa sổ, tay cầm ảnh của Kỷ Trung ngồi nhìn thẫn thờ. Mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà tôi đã xem qua cả trăm ngàn lần, thân quen đến nỗi không thể thân quen hơn được nữa, nhưng rồi lại cảm thấy người trong ảnh thật xa lạ. Từ sau lần Kỷ Trung trở về Hàn Quốc này, sự biến đổi của anh ấy khiến tôi trở tay không kịp. Anh ấy trở nên trầm lặng một cách vô cớ, thay đổi đến nỗi khiến tôi không tài nào đoán được, làm tôi không thể tìm ra phương hướng nữa. Bùi Kỷ Trung trước đây không như thế, lúc đó anh ấy thẳng thắn, rõ ràng, trung thực mà mạnh mẽ, mặc dù thường làm người khác giận đến nỗi nghiến răng nhưng đó mới chính là Bùi Kỷ Trung mà tôi quen thuộc!
Tôi ngồi mạnh xuống giường, vì một mình ở trong phòng khá lâu nên bỗng nhiên rất muốn cùng ai đó nói về Kỷ Trung, nói xấu anh ấy cũng được. Dường như chỉ có như thế mới rũ bỏ được tình cảm sâu đậm tôi dành cho Kỷ Trung. Nhưng điều khiến tôi buồn bã chính là Bảo Nhi, Tại Vũ và các anh em nhóm Xi Ha lại không muốn nói chuyện với tôi về Kỷ Trung. Có lúc đang tán gẫu, vô tình nhắc đến tên Kỷ Trung thì bọn họ giống như bị ong chích vậy, lập tức dừng chủ đề này lại, làm tôi có nhiều điều chất chứa trong lòng nhưng lại không tài nào nói ra được.
Bỗng nhiên, tên của Thái Hi lại vụt qua trong đầu tôi. Tôi nhảy lên, tôi có thể đi tìm Thái Hi để nói chuyện. Dù Thái Hi có ý thù địch với Kỷ Trung, nhưng Thái Hi vẫn là người ở bên tôi lúc tôi đau khổ và lắng nghe những lời nói lan man của tôi. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, hơn năm giờ rưỡi, lúc này có lẽ Thái Hi đã tan học. Vội vã thay quần áo, tôi xuống lầu nói dối với mẹ là đến nhà Bảo Nhi mượn vở ôn tập, sau đó thẳng bước đến nhà Thái Hi.
Người giúp việc đang tưới nước trên bãi cỏ trong vườn, thấy tôi đến, bèn chỉ vào trong nhà và nói: “Thái Hi vừa đi học về, đang ở trong phòng đó!” Tôi đi vào, thấy phòng khách vắng lặng, liền đi thẳng lên lầu. Rón rén bước đến trước cửa phòng, muốn làm anh ấy bất ngờ, vì thế bước chân tôi đi không phát ra tiếng động. Nhưng vừa đi đến cửa thì nghe tiếng của Thái Hi: “Rút tay lại, hãy rút tay lại đi! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Lẽ nào em không biết đùa với lửa nghĩa là gì sao?”
Tôi vội đứng lại, thì ra trong phòng Thái Hi có người, không biết Thái Hi nói “Rút tay lại” là có ý gì.
Tiếp đó nghe thấy tiếng của Thái Chân: “Không đâu! Em sẽ không đâu! Nếu em dừng lại thì chẳng phải mọi công sức trước đây đều bỏ đi hết sao.” Không ngờ, Thái Chân cũng ở đây. Lần trước một bạt tay của cô ta vẫn còn làm tôi sợ hãi, vì thế tôi nhón chân nhẹ nhàng đi xuống, bỗng nghe tiếng Thái Chân vọng ra: “Em biết, anh nói vậy là vì Y Nghiên chứ gì!”
Bỗng nhiên nghe đến tên mình, tai tôi tự dưng dựng đứng lên. Sau đó là tiếng của Thái Hi: “Đúng. Không sai! Anh chính là vì Y Nghiên, vì thích cô ấy nên anh cũng căm ghét Kỷ Trung. Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô ấy tiếp tục đau khổ nữa. Thái Chân, em vẫn còn nhớ Hựu Hi chứ?”
Hựu Hi? Tôi lục lọi trí nhớ của mình, cảm thấy cái tên này nghe quen quen, dường như tôi đã nghe ở đâu đó, nhưng nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra.
Tiếp đó lại nghe Thái Hi nói: “Lẽ nào em quên Hựu Hi mất như thế nào rồi sao? Chị ấy lương thiện như thế, nhưng anh lại không thể bảo vệ được. Anh vẫn lôn tự dằn vặt, đau khổ, nên anh không thể nhìn thấy Y Nghiên sống đau buồn như thế được.” Giọng Thái Hi từ từ trầm xuống, tôi dường như nghe được tiếng thở gấp của anh, trong lòng tôi sững sờ.
Thái Chân lại nói: “Anh không muốn nhìn thấy Y Nghiên đau khổ, lẽ nào anh muốn nhìn thấy em đau khổ như vậy sao?”
Thái Hi bỗng nhiên như bị kích động, lớn tiếng: “Nhưng em phải biết! Nếu lỡ một ngày nào đó, Kỷ Trung phát hiện ra chân tướng sự thật, cậu ấy sẽ càng đau khổ hơn em gấp hàng trăm lần không!”
Lúc tôi nghe đến mấy chữ “chân tướng sự thật”, tôi thấy toàn thân mình run lên, dường như sắp ngã khụy. Lẽ nào hai người bọn họ có bí mật gì giấu người khác sao? Đúng lúc tinh thần tôi hoảng loạn, lại nghe thấy Thái Chân nói: “Làm sao Kỷ Trung biết được? Chỉ cần anh không nói, em không nói, làm sao anh ấy biết bệnh tim của em là giả chứ?”
Tôi giống như bị sét đánh, Hựu Hi? Bùi Kỷ Trung? Chân tướng sự thật? Bệnh tim là giả? Những suy nghĩ của tôi cứ quay cuồng, cảm thấy cả thế giới như đang rối loạn. Tôi cứ nghĩ việc của tôi và Kỷ Trung đã kết thúc rồi, cứ nghĩ rằng kiếp này tôi và Kỷ Trung không có duyên phận với nhau, cứ nghĩ rằng mình sẽ lẳng lặng rời khỏi cuộc chiến không gươm đao này. Vậy mà những điều này đều là giả dối, Kỷ Trung bị Thái Chân lừa rồi, mình cũng bị họ làm cho hoa mắt. Bệnh tim của cô ấy là giả… Tim tôi đập loạn xạ, tinh thần hoảng loạn bao chùm lấy cả người tôi, lặng lẽ đi xuống lầu, nước mắt rơi xuống. Tôi từ từ vịn lan can, từ từ đi ra vườn của nhà Thái Hi. Người giúp việc hỏi: “Sao nhanh vậy đã đi rồi, không ở lại chơi thêm chút nữa?”
Tôi không có cảm xúc gì, vừa đi vừa lẩm bẩm lại: “Không chơi thêm chút nữa sao?”. Tôi nhớ lại lời Thái Hi nói lúc nãy: “Lẽ nào em không biết đùa với lửa nghĩa là gì sao?”. Thật đáng sợ, toàn thân tôi bỗng rã rời.
CHƯƠNG 16: HAI NGƯỜI CON TRAI NỔI CƠN THỊNH NỘ
Hôm sau là cuối tuần, mấy hôm trước họ đã hẹn sẽ cùng nhau đi đảo Tề Châu chơi. Đêm trước, tôi nằm trằn trọc mãi, gần sáng mới chợp mắt một lát, nhưng đến sáu giờ đã tỉnh và không tài nào ngủ lại được nữa.
Chưa có lúc nào lại khó chịu như sáng nay. Ngồi ăn sáng mà miệng tôi không hề có cảm giác gì. Sau đó, tôi quay trở lại phòng của mình, thu xếp xong hành lí cho chuyến đi đảo Tề Châu, rồi ngồi trước bàn học đợi Bảo Nhi và Tại Vũ đến đón.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên bàn, thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi qua, trong lòng tôi đang diễn ra một cuộc tranh đấu vô cùng quyết liệt. Kim giây cứ nhảy tích tắc, tiếng động của nó với tôi như là một cực hình.
Chiều hôm qua, sau khi từ nhà Thái Hi về, cho đến bây giờ, tròn mười tiếng đồng hồ, trong thời gian mấy trăm ngàn giây này, tôi chỉ nghĩ đến một chuyện. Đó là: Có nên nói cho Kỷ Trung biết chân tướng của Thái Chân hay không?
Trước mắt tôi hiện lên khuôn mặt dễ thương, thanh tú của Thái Chân, tiếp đó là dáng vẻ trầm lặng của Kỷ Trung. Nói cho anh ấy? Không nói? Từ sau lần trở về này, tôi thấy sắc mặt anh không còn tươi như trước đây. Có lẽ Thái Chân không phát hiện ra, vì họ mới quen nhau trong học kì này ở Mỹ. Nhưng tôi, ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học Thừa Nguyên là đã bắt đầu quen Kỷ Trung rồi. Lúc đó, anh ấy ở trong trường Thừa Nguyên được vô số bạn học sinh nữ theo đuổi, anh có “nụ cười tươi không ai bì kịp”, làm biết bao cô gái si mê!
Nhưng bây giờ, nụ cười ấy đã biến mất, anh trở nên trầm lặng, buồn rầu. Bảo Nhi nói, đó là do sau khi đi Mỹ, tính cách Kỷ Trung thay đổi nên thành thói quen. Nhưng tôi luôn cảm thấy không phải như vậy. Thôi, tôi nhất định phải nói chuyện của Thái Chân cho Kỷ Trung biết! Tôi thầm hạ quyết tâm.
Nhưng một lát sau tôi nghĩ lại, tự nói với mình: “Không được, mình không thể nói việc của Thái Chân cho Kỷ Trung được. Anh ấy sẽ đau khổ lắm. Không, theo tính cách trước đây của Kỷ Trung, anh ấy sẽ phát điên lên, nhất định sẽ không nghĩ là tình cảm chân thành của mình lại được xây trên một sự giả tạo. Sự thật thế này anh ấy nhất định chịu không nổi. Hơn nữa, Kỷ Trung mới xuất viện không lâu, nhỡ đâu sau khi nghe tin này, tim anh lại không thể chịu được áp lực thì phải làm sao? Mình không thể làm Kỷ Trung hoảng loạn thêm nữa.”
Không! Không! Không! Thái Chân đã làm anh ấy đau khổ rồi, mình không thể khiến anh buồn thêm nữa. Nghĩ vậy, nên tôi quyết định không đi đảo Tề Châu nữa, lấy hết đồ đạc trong túi du lịch ra, đặt nó vào lại trong tủ.
Vì sợ mình sẽ hối hận, nên tôi dựa người đè chặt vào cánh cửa tủ. Nhưng rồi tay tôi như không điều khiển được, lại mở tủ ra. Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ gặp Kỷ Trung là tôi như con thiêu thân, mọi suy nghĩ cứng rắn vừa rồi đều tan biến.
Trong lúc tôi đang do dự thì Bảo Nhi và Tại Vũ đến. Đậu xe bên ngoài sân nhà tôi, Tại Vũ lên lầu muốn giúp tôi mang hành lí xuống. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới vườn. Bây giờ Kỷ Trung đang ở ngoài xe, chỉ cần tôi ngồi lên xe là có thể gặp được người mà tôi ngày đêm mong nhớ rồi, vì thế, tôi bèn cùng Bảo Nhi và Tại Vũ xuống lầu.
Tuy nhiên lúc vào xe, tôi mới phát hiện có Thái Hi, Thái Chân, anh em nhóm Xi Ha, chỉ có Kỷ Trung là không thấy. Lòng tôi buồn bã, chẳng phải đã nói là cùng nhau đi đảo Tề Châu đó sao? Lẽ nào Kỷ Trung không đi? Sao anh ấy lại không đi chứ? Bệnh rồi sao? Hay là anh không muốn gặp tôi? Hàng ngàn câu hỏi bay nhảy trong đầu, tôi muốn hỏi Tại Vũ “Kỷ Trung đi đâu rồi?”, nhưng không tài nào mở miệng được.
Có lẽ Tại Vũ thấy được vẻ mặt của tôi trong kính chiếu hậu, nên quay đầu lại nói: “Chúng mình đi trước, Kỷ Trung nói phải đi mua một thứ, lát nữa sẽ gặp ở bến phà Luân Độ.”
Thì ra là vậy! Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người thư thái hẳn ra. Lúc đó, Tại Vũ khởi động xe, nhóm chúng tôi đi đến bến phà Luân Độ. Tôi ngồi dãy ghế sau cùng của xe, giữa Thái Hi và Thái Chân. Lúc tôi lên xe, Thái Hi chào một tiếng nhỏ rồi im lặng ngồi, chỉ cần ở bên cạnh nhóm Xi Ha là anh ấy đều tỏ ra như vậy. Dường như việc bọn họ lập bang phái trong trường học là điều không còn tự nhiên như hồi trước. Tôi không thể tưởng tượng nổi Thái Hi trước đây từng là anh hai của nhóm học sinh trường trung học Nhân Hạ. Hay vì thế, anh mới trở nên trầm lặng ít nói như ngày hôm nay, luôn một mình ngồi trầm tư suy nghĩ?
Nhưng Thái Chân lại hoàn toàn thay đổi. Tôi vừa lên xe, cô ấy không có ý gì thù địch mà lại còn nhiệt tình nói chuyện với tôi. Nhưng tôi không dám nhìn mặt Thái Chân, tôi sợ nhìn vào mắt cô ấy, thật khó mà tin được bên trong vẻ thuần khiết kia lại ẩn chứa một con tim phức tạp đến vậy.
Lòng tôi không khỏi lo lắng bất an, lẽ nào Thái Chân biết tôi nghe trộm được chân tướng của cô ấy rồi cho nên hôm nay mới nhiệt tình với tôi như thế? Nhìn trộm Thái Hi, tôi thấy anh vẫn như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh, không có biểu hiện gì khác thường cả. Hay là có lẽ tôi suy nghĩ nhiều quá, cách nghĩ quá mẫn cảm, chắc là không xảy ra chuyện gì. Thái Chân chỉ là muốn lập tức về Mỹ với Kỷ Trung, sự cảnh giác của cô ấy đối với kẻ thứ ba như tôi cũng cần phải xóa bỏ đi, vì thế mới yên tâm nói chuyện với tôi như thế.
Trong lúc tôi đang suy đoán, nghi ngờ không yên thì xe đã nhanh chóng chạy đến bến phà Luân Độ, mọi người lần lượt xuống xe. Thái Chân xuống trước, tôi xách túi du lịch lên rồi cũng xuống xe. Khi tôi vừa đứng dậy, Thái Chân liền đưa tay muốn cầm giúp tôi chiếc túi, tôi đẩy tay cô ấy ra, nói: “Không cần đâu, để mình tự mang được rồi.” Nhưng Thái Chân không buông tay, nhiệt tình nói: “Y Nghiên, để em mang túi xách giúp chị, tay chị vừa mới lành, không thể cử động nhiều được, cẩn thận kẻo đụng đến vết thương.”
Tôi vẫn cứ không chịu, đưa tay giật túi xách lại nói: “Tay mình đã khỏi rồi, thật mà. Cái túi này cũng không nặng, mình tự mang được rồi.” Tuy vậy, sự phản đối của tôi hình như càng làm Thái Chân nhiệt tình hơn, cô ấy vẫn cứ nói cái tay gãy của tôi mới khỏi không thể xách túi được.
Trong lúc cả hai chúng tôi kẻ kéo người lôi, Thái Chân vô tình cúi xuống, để lộ một thứ gì đó trên cổ. Mắt tôi bỗng lóa đi, trước ngực cô ấy là vật mà lúc ở cổng vườn nhà tôi, Kỷ Trung đã không cho tôi đụng vào, còn nói chỉ có bạn gái mới có thể chạm vào. Bây giờ nó được đeo trên cổ Thái Chân, phát ra ánh sáng trong vắt từ viên ngọc đỏ.
Tim tôi nhói đau, chiếc mặt ngọc màu đỏ đó vẫn đang lấp lánh trước mắt tôi. Lòng đau nhói, tôi nghĩ, nếu không phải vì lời nói dối bị bệnh tim của Thái Chân, thì người được đeo mặt ngọc đó phải là tôi!
Thái Chân vẫn kéo lấy cái túi xách. Tôi lúc đó không còn nhẫn nại được nữa liền kéo mạnh túi xách về phía mình rồi đẩy Thái Chân ra: “Không cần cậu giúp đâu.”
Tuy nhiên, tôi không thể ngờ mình lại xô mạnh đến thế, đẩy Thái Chân từ bên cửa xe lui ra sau. Cô ấy ngã lui sau mấy bước rồi đụng phải tấm kính chiếu hậu của xe đối diện, tấm kính cứng nhô ra đó lại trúng ngay ngực của Thái Chân. Thái Chân hét lên: “Ối, đau quá!”
Anh em nhóm Xi Ha đứng một bên nhìn thấy lập tức chạy qua xem. Tôi sững sờ ở trong xe, không sao hiểu nổi, tôi chỉ thuận tay đẩy một cái mà thôi, làm sao Thái Chân ngã đụng vào kính chiếu hậu chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đang vây quanh hỏi han cô ấy, bèn vội vã xuống xe chạy đến. Dù trong lòng rất ghét Thái Chân, nhưng tôi không cẩn thận đẩy ngã cô ấy, ít nhất cũng phải xin lỗi một câu mới được.
Lúc đó, Kỷ Trung xuất hiện, đi về phía chúng tôi, thấy mọi người đang vây quanh Thái Chân, cô ấy vẫn ôm lấy ngực mình. Kỷ Trung hốt hoảng, đồ trên tay đều quăng hết, chạy thẳng đến bên Thái Chân, vô cùng lo lắng hỏi: “Sao vậy Thái Chân? Có phải bệnh tim của em tái phát không? Anh gọi xe cứu thương nhe?”
Tôi biết lúc này không thể đứng đờ đẫn một bên được, cứng rắn đi đến chỗ anh ấy nói: “Lúc nãy mình không cẩn thận đẩy cô ấy ngã, cô ấy muốn mang túi xách giúp mình, mình không chịu. Cả hai đang lôi kéo, sao đó không biết tại sao cô ấy ngã té.”
Kỷ Trung nhìn trừng tôi, trong mắt như có lửa bốc lên rồi phẫn nộ: “Cậu không cẩn thận? Cả hai lôi kéo? Cô ấy muốn mang túi xách giúp? Lẽ nào cậu không biết Thái Chân bị bệnh tim bẩm sinh? Lẽ nào cậu không biết cô ấy không thể mang vật nặng sao? Lẽ nào cậu không biết cô ấy không thể cử động mạnh sao? Tại sao cậu không tự mang túi xách đi? Tại sao cậu lại không có phong độ tý nào hết vậy!”
Thái Chân mặt trắng bệch, đứng sau lưng Kỷ Trung nói: “Kỷ Trung, em không sao.”
Nhưng những lời nói của Kỷ Trung đã làm cho con tim tôi tan nát. Hai tay nắm chặt vào nhau, tôi tức đến nỗi không nói nên lời, toàn thân run lên. Mọi người đều vây quanh Thái Chân, còn tôi một mình đứng cô độc ở đó, hoảng loạn, đau khổ nói: “Cô ấy bị bệnh tim? Cô ấy không thể xách nặng? Cô ấy không thể vận động mạnh? Tôi không có phong độ? Tôi không có phong độ sao?”
Tinh thần tôi bấn loạn, tức đến cực điểm, lại cười to lên đến nỗi nước mắt cứ tuôn ra: “Mình không có phong độ? Bùi Kỷ Trung! Bây giờ cậu mới biết là mình không có phong độ sao? Bây giờ cậu mới biết bộ mặt thật của mình sao? Nói cho cậu hay, bạn gái trước đây của cậu chính là không có phong độ như vậy đó!”
Kỷ Trung vẫn ở trước mặt Thái Chân, giận dữ: “Đúng vậy! Hôm nay mình mới phát hiện ra! Cậu đừng cho rằng mình đã bỏ cậu rồi thì có thể báo thù với Thái Chân! Cậu dám động vào cô ấy một lần nữa thử xem!”
Tôi tức đến nỗi không còn lí trí nữa, nổi điên lên: “Bùi Kỷ Trung! Cậu bỏ mình? Cậu bỏ mình rồi? Cậu là đồ khốn vong ơn phụ nghĩa! Cậu là đồ vô tình vô nghĩa…”. Cổ họng tôi bất giác bật ra. Bỗng nhiên tôi có một cảm giác như bị giễu cợt, cảm giác mất đi hết ý chí, giống như bị một vật gì đó đập mạnh vào đầu tôi, đau đến choáng váng mặt mày, đau đến nỗi không thể phân biệt được đông nam tây bắc.
Bãi đậu xe bỗng nhiên yên lặng, mọi người đều kinh hoàng nhìn nước mắt chảy giàn giụa trên mặt tôi. Thái Hi nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng một bên bỗng nhiên đẩy mọi người ra, hét lên một tiếng: “Đủ rồi!”. Giọng anh ấy không lớn, nhưng làm mọi người ở đó kể cả tôi đều giật mình. Giọng hét phẫn nộ đó của Thái Hi dường như một ngọn núi lửa, phải bùng phát ra mới được.
Anh ấy đi thẳng đến trước mặt Kỷ Trung, trừng mắt nói: “Kỷ Trung! Tôi thật sự không nhịn được nữa! Cậu đã giày vò Y Nghiên, một cô gái vui vẻ ra thành thế này. Bây giờ lại lạnh lùng nói một tiếng, cậu bỏ cô ấy xem như xong chuyện sao? Lúc thích thì vui đùa một tí, không muốn chơi nữa thì bỏ đi! Cậu là thằng khốn, đùa giỡm với tình cảm, cậu đã giày vò Y Nghiên đến không thành người nữa, vậy mà bây giờ còn dám nói những lời này. Kỷ Trung, hôm nay nếu cậu không xin lỗi Y Nghiên, thì tôi không bỏ qua cho cậu đâu.”
Tuy nhiên, Kỷ Trung hất cằm, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ lập trường của mình rồi, trong cuộc đời của tôi, chưa hề có câu xin lỗi này. Hôm nay tôi chủ động bỏ Y Nghiên, cô ấy nên cảm ơn tôi mới phải, vì từ nay về sau, cô ấy không cần phải chịu đựng tính khí của tôi nữa.”
Sắc mặt Thái Hi trở nên hơi tái, anh ấy lắc đầu nói: “Tôi thật không dám tin trước đây Y Nghiên lại thích một tên không có trách nhiệm, ngang ngược nhẫn tâm như cậu! Rốt cuộc cậu có thể hiểu tình yêu đích thực là gì không?”
Kỷ Trung đón ánh mắt của Thái Hi: “Lúc mới biết Y Nghiên, cô ấy vừa thích cười lại tinh nghịch và có chút ngốc nghếch dễ thương. Nhưng sau khi quen cô ấy rồi, mới phát hiện ra cô ấy có tính khí của một tiểu thư, lại là người tùy hứng khóc lóc, hàng ngày nếu tức giận chút xíu cũng sẽ khóc lên. Tôi thấy tôi mới là người bị lừa đó.”
Thái Hi cuối cùng không nén nỗi cơn giận nữa, giọng càng cao hẳn lên: “Cậu là đồ giẻ rách, cái gì là nhóm Xi Ha chứ, chỉ là nhóm đầu heo thôi!”
Kỷ Trung quay đầu lại, vẫn lạnh lùng nói: “Vô vị quá, tùy cậu nói sao cũng được. Nếu tôi là đồ khốn thì sao có thể có nhiều người vẫn chơi với tôi? Tôi là thằng đại khốn nạn? Ha ha, nhưng cậu là thằng đại ngốc! Thằng ngốc nhất nước Hàn Quốc! Tôi đã sớm nhận ra rồi, cậu thích Y Nghiên phải không? Vậy sao không dám theo đuổi chứ? Cậu chỉ biết đứng đây giả vờ thanh cao thôi!”
Thái Hi nắm bàn tay thành hình nắm đấm, rồi nói liên tiếp: “Phải, phải, phải! Cậu mắng đúng lắm, tôi sớm nên biết cậu vốn dĩ không phải con người, tôi sớm nên nắm lấy thế tấn công. Nếu không phải để ý đến cảm giác của Y Nghiên, tôi đã không nhịn đến ngày hôm nay rồi.”
Kỷ Trung vẫn không nổi nóng, lại còn cười: “Được đấy, nếu cậu muốn tấn công Y Nghiên vậy thì làm đi, tôi đâu phải là không đồng ý!”
Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, chỉ cảm thấy người trước mặt này xa lạ như chưa bao giờ gặp qua. Không, tôi nghĩ trong lòng, anh ấy nhất định không phải là Kỷ Trung, hoặc chỉ mang vẻ bề ngoài của Kỷ Trung mà thôi. Kỷ Trung sao lại có thể nói những lời kì lạ như vậy chứ? Kỷ Trung, người tôi đã từng yêu không phải như thế này! Mơ hồ, tôi nhìn hai người con trai đang đấu khẩu với nhau, dường như không liên quan gì đến tôi cả.
Lông mày Thái Hi nhướng cao lên, giọng cũng khác hẳn: “Trước khi tôi tấn công Y Nghiên, tôi phải tấn công cậu trước!”. Thái Hi, khắp lỗ chân lông đều như đang bốc khói, chỉ trong chớp mắt, đã đấm vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung lui sao mấy bước, suýt chút nữa là ngã lên Thái Chân, cô ta xanh mặt hét lên: “Anh, anh không thể dừng tay sao? Anh nghĩ cho Y Nghiên, sao anh không nghĩ cho em? Lẽ nào anh quên Hựu Hi rồi sao?”
Tôi đờ đẫn nhìn cảng tượng trước mắt, cái tên Hựu Hi này một lần nữa lướt qua đầu tôi. “Hựu Hi?”
Thái Hi thoáng chút do dự. Tuy nhiên, đúng lúc đó Kỷ Trung quay người nhảy đến trước, đấm thật mạnh vào miệng Thái Hi. Mọi người ở đó đều hốt hoảng, vì máu đỏ tươi đang chảy xuống mép miệng Thái Hi, nhưng lại không có ai dám tiếng đến ngăn chặn hai chàng trai trong cơn tức giận này.
Thái Hi lấy tay quẹt lên miệng, thấy trên tay toàn là máu, vì thế mắt đỏ rực, lông mày dựng đứng, xông lên như điên về phía trước, đấm đá liên tục vào Kỷ Trung. Kỷ Trung cũng hung dữ bật dậy, phản công lại. Chỉ thấy hai người con trai, vung tay đấm đá với nhau tại bãi đậu xe, càng đánh càng hung, cửa kính xe bị vỡ tung, mảnh vỡ văng khắp nơi, hành lí chúng tôi để dưới đất cũng văng đi mất. Đồ đạc bên trong rơi tung tóe xuống đất, thậm chí mấy quả táo cũng rơi ra ngoài.
Kỷ Trung khom người thuận tay nhặt luôn quả táo ném vào Thái Hi, nhưng lại trúng vào đèn giao thông ở trong bãi đậu xe. Chiếc đèn giao thông vỡ tung, làm kinh động đến người bảo vệ, ông này nhìn thấy hai người đang đánh nhau lập tức kéo chuông cảnh báo. Chỉ một thoáng, trong bãi đậu xe là một cảnh tượng hoảng loạn, kinh hãi, tiếng kêu la gào thét, những thứ có thể quăng đều quăng hết, những đồ có thể đập phá đều đập phá hết… Toàn cảnh là tiếng gào khóc. Tim tôi cũng hoảng loạn như vậy, tan vỡ hết rồi, đã chết hết rồi… Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK